Nguyễn Hoàng

Về đi anh

                               (…một người đàn bà ôm con đứng trước biển…)

Về đi anh quay lại là bờ
Bờ gần gũi, em và con vẫn đó.
Sao anh cứ ra nơi bão tố
Biển mênh mông xé nát giấc mơ.
Về đi anh nơi đây em chờ.
Bến bình yên gió reo trong nắng.
Về đi anh kẻo con khóc lặng
Ướt vai gày tội lắm anh ơi.
Về đi anh ta có nhau trong đời
Thương anh lắm nên thể nào xa cách
Tình yêu xưa dẫu nguội trong huyết mạch
Thì cũng về mong vun lại ấm êm.
Về đi anh cho nồng ấm từng đêm
Góc bếp cũ lửa hồng lâu không cháy.
Đã bao sớm một mình em thức dậy
Quờ tay sang khoảng trống vắng anh.
Về đi anh xa em mãi sao đành
Đừng với em lạnh lùng như thế.
Có hạnh phúc nào nơi chân trời góc bể
Sánh bằng nơi em đang bế con chờ?
Về đi anh ta xây lại ước mơ./.

 

Nguyễn Hoàng

Được bạn: vdn 31.10.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Về đi anh"